Chương 112

Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

13.852 chữ

15-12-2022

Trong phòng ở Ngự Lãm, đèn cây tỏa sắc vàng ấm áp. Tạ Du nhẹ nhàng đặt Dư Niên xuống giường lớn rồi quỳ một chân trên thảm, cởi tất cho Dư Niên.

Da Dư Niên rất trắng, làn da giống như đồ sứ nhẵn mịn, có thể nhìn thấy mạch máu xanh dưới da.

Ngón tay Tạ Du mơn trớn mắt cá chân Dư Niên, không nhịn được từ từ đi lên, chạm vào đường cong bắp chân, cuối cùng không kìm nổi, cúi đầu, giống như đang đối đãi với báu vật trân quý nhất trần đời, dè dặt đặt xuống một nụ hôn.

Giọng nói ngái ngủ của Dư Niên mơ hồ vang lên, “Thì ra có người nhân lúc em ngủ lặng lẽ hôn em.”

Không ngờ Dư Niên đột nhiên tỉnh lại, càng không ngờ mình chỉ hôn trộm một cái đã bị bắt tại trận, trong phút chốc lỗ tai Tạ Du đỏ bừng, muốn từ bỏ nhưng lại không nỡ.

Dư Niên cười nhẹ, giọng hơi khàn, mang theo mấy phần lười nhác, “Thật ra thì lúc em tỉnh, cũng có thể hôn.”

Tạ Du rũ mắt, hơi thở gấp gáp, con ngươi của hắn càng sâu hơn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân của Dư Niên, sau đó lại cúi xuống, hôn lên làn da nhẵn mịn.

Ban đầu Dư Niên còn bật cười kêu nhột, sau đó không nhịn nổi lấy tay che lại đôi mắt của mình, phát ra tiếng rên nhẹ.

Từ bắp chân, eo, cổ hôn lên tai, Tạ Du ngậm dái tai Dư Niên, nhỏ giọng lên án, “Niên Niên lại giả bộ ngủ.”

Trong mắt Dư Niên sóng sánh ánh nước, chớp mắt, “Không giả bộ ngủ thì sao biết có người lén hôn em?” Cậu kéo Tạ Du nằm xuống, nghiêng người dựa vào người đối phương, thong thả cởi cà vạt đen của Tạ Du, lại nói, “Rõ ràng vừa nãy ở trên xe rất mệt mỏi, nhưng hình như bây giờ lại có tinh thần.”

Cởi xong cà vạt, Dư Niên xích lại gần liếm hầu kết của Tạ Du, lơ đãng nói, “Chắc mấy ngày nay thầy sẽ không rời khỏi phòng thí nghiệm đâu, ánh mắt thầy lúc nhìn quỹ đồng thau đó giống như bóng đèn cao áp vậy, vô cùng sáng. Điểm này giống hệt như ông ngoại em, nếu như ông ngoại em vẫn còn, nhất định cũng trà không uống cơm không ăn.”

“Anh cũng vậy với Niên Niên.”

“Cái gì cũng vậy?” Để cà vạt sang bên cạnh, tay Dư Niên để trên cúc áo vest của Tạ Du, chu đáo cởi từng cái cúc một, vừa cởi vừa hỏi.

Tạ Du im lặng vài giây mới lên tiếng, “Không nhìn thấy Niên Niên, trà không nghĩ cơm không màng. Gặp được Niên Niên, cũng là trà không nghĩ cơm không màng.” Lúc hắn đối diện với Dư Niên, giọng nói lạnh lùng từ trước đến nay vẫn luôn vô cùng dịu dàng, giống như tuyết tan đầu mùa.

Khóe môi Dư Niên tràn ý cười, cậu giả vờ thắc mắc, “Trà cũng không nghĩ, cơm cũng không màng, vậy... anh nghĩ tới cái gì?”

“Muốn em.”

(想(tưởng): vừa có nghĩa là nghĩ, vừa có nghĩa là muốn)

Ngày hôm sau, Dư Niên tỉnh lại theo đồng hồ sinh học, đầu vẫn còn hơi mê man. Cậu xoa trán, ôm chăn ngồi dậy, thấy phòng để đồ đang sáng bèn khàn giọng kêu một tiếng “Tạ Du”.

Tạ Du vừa mới thay xong âu phục, hắn đứng bên mép giường, hôn lên đôi mắt còn đang mơ màng của Dư Niên, “Chào buổi sáng, Niên Niên.”

“Chào buổi sáng, ” Dư Niên ngáp một cái, ngồi quỳ trên giường, thắt cà vạt giúp Tạ Du. Cậu lại dụi mắt, kiềm chế suy nghĩ chui lại vào trong chăn, dứt khoát mềm nhũn nằm lên người Tạ Du, cánh tay trắng bóc còn vòng qua, như có như không nghịch ngợm chọc tay vào lưng Tạ Du.

Tạ Du vòng tay qua eo Dư Niên, ôm người vào lòng, đang định mở miệng thì điện thoại reo.

“Trợ lý Tần?”

“Tạ tổng, bộ phận quan hệ xã hội báo cáo, bảy giờ sáng hình của ngài xuất hiện trên mạng, thời gian là nửa đêm tối qua, địa điểm là hội sở Ngự Lãm.”

Ánh mắt Tạ Du lạnh xuống, “Có chụp được Niên Niên không?”

Trợ lý Tần: “Không có chụp được Dư thiếu, chắc do ngài tận lực che mặt Dư thiếu nên chỉ có thể thấp thoáng thấy ngài ôm một người đi vào trong.” Anh hỏi, “Cần xử lý không?”

Dư Niên quay đầu, trả lời thay Tạ Du, “Không cần.”

Tạ Du nhẹ nhàng vỗ vào cái eo thon rắn chắc của Dư Niên, “Nghe Niên Niên.”

“Vâng.”

Cùng lúc đó, tag #Tạ_Du đã lên top 7 hot search.

“—— khóc hu hu, cuối cùng Tạ tổng của tui cũng có người yêu rồi? Giấc mơ gả vào nhà giàu của tui tan vỡ rồi, được rồi, mặc dù tui biết cho dù có cũng không đến lượt tui, nhưng ai mà chẳng có giấc mơ...”

“—— lúc thấy hình tui không nhịn được phải lấy tạp chí tui xem như trân bảo ra hít tiên khí và tiền khí của Tạ tổng vài lần!!! Xuống xe ôm người bế theo kiểu công chúa, nhất định vô cùng vô cùng thích đúng không? A a a tui vô cùng thắc mắc đó là ai!!!”

“—— fan Du Ngư có một suy nghĩ to gan... Nhưng mị không nói đâu ~ “

Đến lúc Dư Niên ngồi vào trong xe, cậu tự giác khai báo trước khi Mạnh Viễn mở miệng hỏi, “Lúc đi ra 100% không bị chụp hình.”

Biết Dư Niên nói như vậy thì nhất định chính là không có, Mạnh Viễn thở phào nhẹ nhõm, “Thấy Tạ tổng lên hot search khiến tôi giật cả mình! Lúc nhấn vào phát hiện là Tạ tổng bị trộm chụp, mới sáng sớm mà tim tôi suýt nữa ngừng đập!”

Hắn lại dặn đi dặn lại, “Mặc dù vốn dĩ cậu không muốn giấu nhưng chúng ta cũng phải cân nhắc sức chịu đựng của fans một chút đúng không, chuyện này nhất định phải từ từ tiết lộ!”

Trong chuyện này, Thi Nhu vẫn đứng Dư Niên bên này, “Mạnh ca, nếu Niên Niên mặc kệ tất cả thỏa mái bung lụa thì sáng sớm hôm nay nhất định em ấy đã cùng Tạ tổng tay trong tay đi ra ngoài rồi.”

Nghĩ đến tình cảnh đó và chấn động mà nó đưa tới, Mạnh Viễn cảm thấy nhức đầu. Xua tan toàn bộ hình ảnh loạn thất bát tao trong đầu, hắn hỏi, “À mà Niên Niên này, cậu có định đổi chỗ ở khác không?”

Hôm qua Dư Niên cũng có ý nghĩ này. Chỗ cậu ở bây giờ là tiểu khu của công ty, nhà ở vô cùng ít, an ninh rất chuyên nghiệp, fans tư sinh và phóng viên cũng không vào được. Nhưng sai lần bao vây này không chừng sau này sẽ có phóng viên nằm vùng thường xuyên. Cậu suy nghĩ một chút trả lời, “Để tôi nghĩ đã.”

“Được, việc này cũng không gấp.” Nói tới chỗ ở, Mạnh Viễn bèn nhớ ra, “Niên Niên hay ha, ngoài mặt không mua nổi đồ ăn ngoài, tiền lương thì xin trả trước nhưng không ngờ cậu lại lén lút có một biệt thự! Biệt thự! Còn nữa, thần linh ơi xuống đây mà xem nó nói hàng riêu là hàng pha kè kìa! Cậu có ngon thì lặp lại câu ‘đều là hàng nhái’ với căn phòng đầy đồ cổ của cậu thử xem?”

Dư Niên cũng biết hôm nay nhất định sẽ bị lên án nên dứt khoát không nói lời nào, cười với Mạnh Viễn.

Mạnh Viễn thấy cậu cười, bản thân cũng không nhịn được cười lên, “Lần sau tới nhà cậu tôi phải đi đứng cẩn thận hơn, lỡ đụng phải đồ gì thì tim tôi nhỏ máu trước luôn đó! Mà hồi trước tôi đầu tư vào đồ cổ đã từng nghe nói thế gia có lịch sử lâu dài, đồ dùng trong nhà đều là đồ có niên đại lâu năm, cứ truyền xuống từng đời, truyền thành đồ cổ luôn, không ngờ tôi thật sự thấy được!”

Lúc này Dư Niên mới lên tiếng, cười nói, “Đúng vậy, hồi trước bà ngoại tôi còn nói, nếu mấy thứ này thành tinh thì nhất định đều là ông bà già lọm khọm.”

Đến phía sau sân khấu show “Tàng Bảo” thấy Cổ Ích Duyên và Cam Châu, Dư Niên nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, lần này bởi vì lịch trình của cháu nên mới kéo dài show đến hôm nay mới ghi hình.”

Cam Châu lịch sự nho nhã, “Đi tới thôn xóm sâu xa trong núi làm từ thiện là chuyện tốt, chậm hơn một ngày cũng không sao. Hơn nữa, chẳng phải Niên Niên còn đem quỹ đồng thau về sao?”

Dư Niên kinh ngạc, “Sao bác biết vậy?”

Cổ Ích Duyên đặt ly trà xuống, cười nói, “Sao chúng ta không biết được? Đêm hôm khuya khoắt, một, hai giờ sáng cái lão Tằng Hồng Ảnh tật xấu không sửa, lần lượt gọi điện thoại cho từng người thông báo với chúng ta học sinh ngoan của ổng đem quỹ đồng thau năm đó Phó Bác Ngạn tìm được về từ trong núi! Còn vô cùng đắc ý nữa, nếu ổng mà có đuôi thì chắc đuôi vểnh lên tận trời quá!”

Cam Châu phụ họa, “Cổ lão nói không sai, Tằng lão một hơi gọi cho không biết bao nhiêu người, dù sao hình như mọi người cũng đã biết hết rồi.”

Dư Niên bó tay mỉm cười, “Ừ, đúng là phong cách của thầy.”

Lúc ghi hình, người thứ ba lên sân là một người đàn ông trung niên da đen tên là Duyên Tiên. Hắn quần áo giản dị, đem một cuộn tranh lên sân khấu.

Mở cuộn tranh ra, là ảnh Bồ tát trang nghiêm hiền hòa, sau khi hắn giới thiệu xong lai lịch cuộn tranh này, nói với MC, “Thật xin lỗi, tôi muốn chiếm dụng mấy phút, nói vài câu.”

MC làm tư thế mời, “Được chứ!”

Duyên Tiên cầm micro, hướng về phía ban giám định, mở miệng nói, “Tôi tới tham gia show này, mục đích chính, là muốn gặp cháu của ngài Tu Ninh, Dư Niên lão sư.”

Bỗng nghe thấy tên ông ngoại, Dư Niên cũng rất kinh ngạc, “Bác nói ông ngoại của tôi sao?”

“Đúng vậy, chính là ông ngoại của cậu, ngài Tu Ninh. Thật ra thì khi cậu còn bé tôi đã nhìn thấy cậu từ đằng xa.” Bộ dáng Duyên Tiên trước ống kính vô cùng khẩn trương, hắn cầm chặt micro, giải thích, “Nhà tôi ở gần sa mạc, mười mấy hai mươi năm trước từng có hang phật được khai quật, sau này xây một viện bảo tàng ở đó.”

Dư Niên lập tức nhớ ra, “Đúng vậy, đúng là tôi từng tới chỗ đó với ông ngoại, là hang Mộc Thành, viện bảo tàng đó cũng tên là Mộc Thành. Hồi tôi quay “Cổ Đạo” cũng quay ở gần đó. Trước khi về còn đi một chuyến tới viện bảo tàng với chị tôi.”

“Đúng vậy đúng vậy, ” Duyên Tiên có chút kích động, hắn gật đầu liên tục, lại cố bình tĩnh lại, nói, “Khi đó tôi còn chưa tới ba mươi, cha ngã bị thương, mẹ bệnh nặng, vợ bất ngờ qua đời để lại hai đứa con ốm yếu cho tôi. Đời tôi giống như bị vùi lấp trong cát, không nhấc nổi chân. Sau đó, tôi nghĩ đến việc tự sát bởi vì cuộc đời quá khổ cực.”

“Là ngài Tu Ninh cản tôi lại, sau khi biết tình huống, ông ấy lấy hết tiền trên người mình, tổng cộng là hai ngàn ba trăm năm mươi tám Mao*, đưa tất cả cho tôi. Tôi không nhận, ông ấy bèn nói là tạm thời cho tôi mượn, đời người không có cửa ải khó nào không qua được.

Sau đó, ông ấy lại cho tôi vào đội ngũ đào hang phật lúc ấy, làm việc lặt vặt. Đội ngũ sẽ phát bánh màn thầu cho công nhân, ăn tiết kiệm thì có thể tạm thời lấp đầy bụng một nhà ba mẹ và hai đứa con.”

Hốc mắt Duyên Tiên đỏ lên, cố gắng mỉm cười, tiếp tục nói, “Về sau tôi dùng số tiền này một phần đưa mẹ đi chữa bệnh, một phần đi thuê một chiếc xe chở nước, mỗi ngày sớm chiều chở nước cho người ta, cuộc sống mới từ từ tốt hơn.

Bây giờ ba mẹ khỏe mạnh, hai đứa con đã lên đại học. Tôi biết cháu là cháu của ngài Tu Ninh bèn vội vã chạy tới, muốn tự mình trả lại tiền.”

Hắn đi tới trước bàn giám định, trịnh trọng lấy một bọc giấy từ trong túi quần ra, mở ra, bên trong là một chồng tiền giấy mệnh giá không đồng nhất.

“Năm đó ngài Tu Ninh nói là cho tôi mượn, nhưng tôi biết ông ấy không nghĩ tôi vẫn còn nhớ. Thế nhưng việc trả khoản tiền này là mục tiêu và tâm nguyện cho tới nay của tôi.”

Dư Niên nghe vậy, không có từ chối, cẩn thận nhận tiền, “Nếu ông ngoại biết, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”

Hôm sau show phát sóng, rước tới không ít châm chọc.

“—— tổ chương trình quá cứng nhắc rồi, muốn lừa tình ai vậy? Kịch bản này hơi quá rồi đấy, bây giờ vẫn còn có người không có nổi cơm ăn? Phát bánh bao cho một công nhân là có thể lấp đầy bụng người một nhà? Lại còn keo kiệt cho có mỗi hai ngàn hơn là có thể cứu mạng một nhà? Xây dựng hình tượng hơi quá rồi đó!”

Nhưng mà nhanh chóng bị người ta phản bác lại.

“—— có vài người nếu không phải lòng dạ độc ác thì chính là đầu óc ngu si! Chuyện khai quật hang Mộc Thành bây giờ vẫn có thể tìm được thông tin kỹ càng. Lúc mới đào được một góc hang phật, chuyên gia bên đó không dám động, đi suốt đêm tới mời ngài Tu Ninh. Ngài Tu Ninh lập tức lên đường tới hiện trường khai quật, mãi đến khi công việc khai quật thuận lợi mới rời đi. Tấm bảng hiệu bây giờ của viện bảo tàng Mộc Thành được chính tay ngài Tu Ninh viết đấy. Ngoài ra, không ít công tác khai quật di vật văn hóa trong nước đều có hình bóng ngài Tu Ninh. Thái độ làm người, phẩm cách, công lao và thành tích của ngài Tu Ninh không phải là thứ mà mày có thể mắng!”

“—— công việc của ông ngoại tui có liên quan đến khảo cổ, cũng từng thấy ngài Tu Ninh mấy lần, nói học thức và tính cách của ngài Tu Ninh khiến ông khâm phục cả đời. Hơn nữa ấn tượng với Dư Niên của ông ngoại vô cùng sâu, nói luôn có một bé trai dễ thương chạy tới chạy lui theo ngài Tu Ninh, mài mực đưa bút, vô cùng hiểu chuyện!”

“—— đây là bản hiện đại của ‘sao không ăn thịt’** hả? Thứ mày thấy tức là thế giới sao? Để tao nói rõ cho mày, bây giờ vẫn còn có rất nhiều người không mua nổi quần áo, không biết tới điện thoại ti vi, ngay cả cơm ăn cũng không đủ no. Động một chút là cảm thấy kịch bản sân khấu là lừa tình là xộn lào, thế giới của mày quá nhỏ bé rồi. Đề nghị mày đi xem đoạn phim quay lại hoạt động công ích của điện thoại Nhật Diệu, chỉ đường [ link ]”

Đoạn phim quay lại hoạt động công ích của điện thoại Nhật Diệu là chiếu trên mạng, đúng chín giờ tối weibo chính thức đăng lên, toàn bộ hành trình được chia thành ba tập, mỗi tập bốn mươi phút. Chủ yếu quay lại tình hình nghèo khó của thôn Tân Phong cùng với những gì người đoàn từ thiện mắt thấy tai nghe. Sau khi đăng lên đã thu hút rất nhiều sự chú ý và độ thảo luận.

Mười rưỡi, weibo chính thức của điện thoại Nhật Diệu lại đăng lên một video “Chuyến đi Nhật Diệu – phiên ngoại”, trong chốc lát diễn đàn đã có thiệp.

“Vờ lờ! Khuyến khích mọi người nên đi xem “Chuyến đi Nhật Diệu”, bắt đầu từ ba phút mười hai giây tập phiên ngoại, ngoại trừ hướng dẫn làm sao để xây dựng hình tượng quý công tử, Dư Niên còn có thể nói cho mấy người biết cái gì mới là đỉnh cao của “nhặt đồ ven đường hốt được món hời”!!!”

——————————————————-

*Mao: Mao Trạch Đông, người được in trên tờ nhân dân tệ của Trung Quốc, Mao = nhân dân tệ

**’sao không ăn thịt’: là một thuật ngữ trong thời kỳ trị vì của Tấn Huệ Đế. Nó có nghĩa là không có sự hiểu biết toàn diện về mọi thứ.

Nguồn gốc câu nói này xuất phát từ một năm đất nước chịu nạn đói, người dân không có thức ăn để ăn, chỉ có thể đào rễ cỏ và ăn vỏ cây. Tin nạn đói hoành hành, dân chúng chết đói nhanh chóng được báo cáo lên cung điện và Tấn Huệ Đế siu ngầu của chúng ta ngồi trên ngai vàng lắng nghe báo cáo của đại thần với tâm trạng rất chi là bối rối. Ông í vô cùng khao khát muốn làm gì đó cho con dân đáng thương của mình nên sau một hồi suy nghĩ cân nhắc đắn đo đủ đường, Tấn Huệ Đế siu thông minh hỏi một câu: “Người dân không có cơm ăn thì sao không ăn thịt?”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!